Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

TRUYỆN:NGÔI TRƯỜNG KÌ LẠ

                    CHƯƠNG V: BÍ ẨN ĐƯỢC GIẢI ĐÁP


   Mắt tôi dần dần mở ra, tôi thấy mẹ đang ngồi trên ghế và khóc. 
- M..mẹ? Con đang ở đâu đây?
  Mẹ lập tức tiến lại gần tôi, khuôn mặt mẹ hiện rõ sự lo lắng. Mắt mẹ xuất hiện rất nhiều quầng thâm, chắc hẳn mẹ tôi đã phải thức đêm để chăm sóc tôi. 
- Con tỉnh rồi ư? Mẹ mừng quá. Con có sao không?
- Con không sao mẹ ạ. Cảm ơn vì đã bên cạnh con 
 Bỗng dưng có người hoảng hốt chạy vào. Đó là Generate.  
- Trang! Cậu không sao chứ?
- Không sao cậu ạ.Hì
- Tạ ơn Trời, cậu vẫn không sao.

 Tôi thấy những giọt nước mắt của Generate rơi xuống. Tôi trấn an cậu ấy:
- Tớ không sao thật mà.
- Tớ cứ sợ cậu sẽ bỏ rơi tớ, tớ sợ lắm. Hic hic....
- Thôi nào, cậu mà khóc là tớ sẽ buồn lắm đấy Generate. 
Nghe tôi nói vậy, cậu ấy không khóc nữa và lấy tay gạt nước mắt đi. Cậu mỉm cười thật tươi và nói:
 - Thôi được rồi, từ nay tớ sẽ làm cậu vui!
 - Generate, cháu đút cho bạn ăn được chứ? -Mẹ tôi hỏi
 - Dạ được!
    Buổi tối, tôi nằm một mình trong căn phòng ở bệnh viện. Tôi vẫn đang thắc mắc cái người Wiliam đó đã làm gì để rồi khiến tôi trở thành một con người thảm hại thế này. Còn Tray, trước khi ngất, tôi vẫn còn thấy hình bóng cậu ấy cơ mà. Giờ cậu ấy đang ở đâu? 
   - Em gái...
  

 Cái giọng đó... Lẽ nào... Là chị nữ sinh lớp 9. Tôi cố gắng gượng dậy, và tôi thấy chị ấy đang khóc. Tôi hỏi:
  - Chị sao vậy?
  - Hắn ta đã quay lại. Phải không? 
  - Ai cơ?
  - Người đã giết chị.
  - Ý chị là ... Wiliam? Đã giết chị....
  - Đừng nhắc tới tên thằng đó trước mặt chị! 
  -  ... 
  - Nghe đây, linh hồn của chị không thể tồn tại ở đây lâu nữa. Em phải đưa linh hồn của hắn ta ra ngoài thể xác của bạn em. Hãy tìm một người tên Hor...
   Và rồi chị nữ sinh ấy biến mất. Tôi hoảng loạn:
  - Hor gì cơ chị? Chị gì đó ơi? 
   Càng lúc mọi chuyện ngày càng tệ, tôi làm gì biết ai tên Hor gì đó chứ? Trời ạ, nếu tôi không phá giải được lời nguyền, cái bản hợp đồng giữa Miliam và hắn ta thì sẽ biết bao nhiêu cô gái sẽ phải chết nữa đây. Bỗng dưng tôi cảm thấy đau bụng quá. Cơn đau đó lại ập đến.
  - A...aaaaaaaaaaaaaaaaa
  - Generate? Generate?
  Mẹ tôi mở cửa và chạy vào. 
  - Bác sĩ, bác sĩ! Con tôi...
  Lúc ấy, bác sĩ cũng tức tốc chạy vào. Khám bụng tôi. Trông ông ta có vẻ lo lắng. Ông thì thầm gì đó vào tai mẹ tôi khiến bà phải đi ra ngoài. Trông khá là nghiêm trọng. Họ đã ra ngoài nói chuyện. Tôi cũng đã đỡ đau hơn. Không hiểu sao, khi có mẹ bên cạnh, cơn đau lại dịu đi. Tôi tò mò không biết ông bác sĩ đó nói gì. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi giường. Đi một cách chậm rãi và nhìn qua khe cửa. 
 - Tôi đã xem xét qua cơ thể con bé. Cụ thể là chụp X-quang và tôi thấy có một cái gì đó đang trú ngụ phía bên trong và có thể làm con bé đau bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cái đó là một trường hợp lần đầu tiên tôi thấy, giống như một phép thuật nào đó vậy. Tôi e rằng không có ai có thể chữa cho con bé nhà cô được. Tôi xin lỗi. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi cho phép màu xảy ra. 
- Không... xin bác sĩ hãy cứu con tôi. Không có con thì làm sao mà tôi sống được. 
  Mẹ tôi đứng khóc nức nở. Nhìn mẹ như vậy, tim tôi đau quặn. Và rồi tôi cũng khóc. Tôi lại bước về giường, tôi tự ôm chặt lấy người mình, muốn quên hết những gì mình vừa nghe... Phép thuật? Trong người tôi? Wiliam đã làm gì? Tên khốn đó... 
  Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi bắt gặp Tray đang ngồi ghế gọt xoài. Tôi ngơ ngơ hỏi:
 - Cậu đang làm gì ở đây vậy?
 - Mẹ cậu ra ngoài có chút việc, tớ có nhiệm vụ ở đây trông coi cậu
 - Tớ có Generate rồi. 
 - Vậy tớ đi đây. Tạm biệt
 - Ê.... đùa mà. 
 - Ờ.
 - Cậu biết không. Tớ đang thắc mắc về chuyện xảy ra... 
  Đang nói thì bỗng dưng cậu ta nhét miếng xoài vào miệng tôi. Mém nữa là tôi mắc nghẹn rồi.
 - Người ta đang nói mà , cậu làm cái gì vậy hả?!
 - Hihi 
 - Cười cái gì?
 - Lúc nổi giận, trông mặt cậu dễ thương quá. Ha ha ha



    Nghe Tray nói vậy, đôi má của tôi nóng ran. Lúc ấy tôi chỉ muốn trốn vào chỗ nào đó vì quá xấu hổ. Thiệt tình, sao cậu ấy lại nói cái từ đấy vào lúc này chứ. 
 - Tray...
 - Sao cậu?
 - Tớ không thể sống được bao lâu nữa. 
 - Sao...cơ?
 - Hôm qua tớ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và mẹ tớ. Bác sĩ nói có cái gì đó rất lạ trong bụng tớ và nó có thể làm đau tớ bất cứ lúc nào. Và không có bác sĩ tài năng nào có thể cứu chữa cho tớ. - Tôi nghẹn ngào nói
 - Lena...
  Tôi khóc. Lòng tôi lúc này rất đau. Tôi chưa sẵn sàng để chết. Tôi còn quá trẻ mà. Còn tương lai của tôi thì sao đây... Đang lo nghĩ về chuyện của mình, bỗng dưng tôi nhớ ra lời nói của chị nữ sinh hôm qua '' Hãy tìm một người tên Hor...'' 
 - Tray này. 
 - Sao ?
 - Hôm qua tớ gặp linh hồn của một chị nữ sinh. Chị là nạn chân của Wiliam đấy. Chị bảo tớ phải tìm một người tên Hor...
 - Hor gì cơ?
 - Không biết, chị ấy đang nói được nửa chừng thì đã biến mất rồi. 
 - Nghe quen quá. Có khi nào là bác tớ không nhỉ? Là thầy phù thủy khá nổi tiếng đó. Tên bác là Horror James. 
 - Vậy chúng ta đến đó đi. 
 -Lena à, bệnh cậu chưa khỏi. 
 - Thế nhờ bác cậu chữa xem. Biết đâu lại được. 
  Tray gật đầu và nói tối sẽ dẫn bác Horror tới. Tôi thở dài và nằm xuống. Không biết chừng nào chuyện này mới kết thúc đây..... 
          ( đón xem chương sau nhé các bạn ^^) 







Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

TRUYỆN: NGÔI TRƯỜNG KÌ LẠ

              CHƯƠNG IV: BÓNG ĐÊM
                                                                                            TÌNH YÊU MỚI...
   Sau những lời nói của Miliam, tôi thực sự cảm thấy rất thất vọng về cậu ấy. lòng tôi đã bị tổn thương vì một người mà tôi luôn ngưỡng mộ , người mà tôi thích... Tối về, những lời nói từ cậu ta cứ lảng vảng bên tai tôi. Tôi chỉ muốn bịt tai lại, quên hết tất cả. Càng nghĩ tới, tôi càng khóc. Mắt tôi sưng lên. Đúng lúc ấy mẹ tôi vào phòng tôi. Thấy tôi như vậy, mẹ hỏi:
  - Con sao vậy?
  - Dạ không sao... - Tôi ngập ngừng nói
  - Mắt con sưng hết lên rồi kìa. 
  - Dạ, tại con cứ dụi mắt ấy mà.
  - Cái con bé này! Ngốc quá, đau mắt thì lấy thuốc nhỏ mắt mà nhỏ lên, ai lại đi dụi. 
  Mẹ tôi chúc tôi ngủ ngon và dặn tôi ngủ sớm. Tôi mỉm cười. Nhưng khi mẹ ra khỏi phòng, tôi vẫn cảm thấy buồn. Tôi nằm xuống, lẩm bẩm:'' Tại sao cậu ta lại như thế? Tại sao chứ?''. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng thiếp đi...
 '' Ring....ring..ring''. Tiếng chuông báo thức làm tôi nhức cả đầu. Tôi bật dậy, mắt nhắm mắt mở, nhìn đồng hồ và...
  - Cái gì?7h rồi ư? Thôi chết rồi, làm sao đây, làm sao đây???? 
  Tôi đánh răng rửa mặt, sửa soạn rồi tức tốc xách cặp chạy xuống:
  - Mẹ ơi, mẹ, đưa con đi học!. 
 Tiếng nói của mẹ từ phía nhà bếp vọng ra:
 - Hôm nay là chủ nhật mà con. 
  Nghe thấy mẹ nói vậy, tôi muốn ngất vì sự đãng trí của mình. Tôi thở hồng hộc. Tôi lên lầu thay đồ, chứ mặc đồng phục nóng lắm. Đúng lúc tôi vừa thay đồ xong thì có tiếng chuông cửa. Tôi vội chạy ra mở cửa.Thì ra là Tray. Cậu ấy mỉm cười và nói:
 - Đi chơi không?
 - Đi đâu?
 - Cánh đồng. 
 Tôi gật đầu. Tôi chạy vào xin phép mẹ, mẹ tôi đồng ý nhưng dặn phải về sớm. Tôi vui vẻ bước ra khỏi nhà. Chà, không khí mát mẻ quá!  Cảm giác thật sảng khoái. Tôi ngó nhìn nhà của Generate. Chắc cậu ấy vẫn còn đang ngủ. Giờ còn sớm mà. Tray bảo :
 - Lên xe đi, tớ chở. 
 - Xe đạp này ư?
 - Ừ! 
  Tôi nhẹ nhàng trèo lên xe. Cậu ấy chở tôi đi. Gió thổi lồng lộng khiến tóc tôi tung bay trong gió.Có vẻ như những chuyện hôm qua đã tan biến hết rồi, tôi không còn nhớ gì nữa. 
  Và cuối cùng, chúng tôi cũng tới cánh đồng. Chỗ này nhìn lạ thật đấy. Nhưng nó cũng không xa so với nhà tôi lắm. Tôi chạy ra cánh đồng, nô đùa thỏa thích '' Oa, thích quá''. 
  '' Tách..tách''. Tôi nghe thấy tiếng máy chụp ảnh. Tôi quay ra thì thấy cậu ấy đang cầm chiếc máy ảnh. Mặt tôi đỏ bừng lên, tôi bảo:
    - Đừng chụp tớ, tớ xấu lắm.
    - Xấu hay gì mặc kệ, tớ làm ảnh kỉ niệm. 




  Cậu ấy cười tít cả mắt. Tôi đuổi cậu ấy. 2 chúng tôi giỡn nhau, chạy mà không hề cảm thấy mệt. Rồi sau đó, chúng tôi nằm xuống, giữa cánh đồng bát ngát. Tôi nói:
  - Vui quá cậu nhỉ?
  - Quá đã luôn ấy chứ!
  - Mà này. Giấc mơ của cậu là gì vậy?
  - Nhiếp ảnh gia hoặc cũng có thể là... nhà báo. 
  - Cho tớ mượn máy ảnh của cậu đi. 

 Tôi mở máy ảnh ra và thấy cậu ấy chụp rất nhiều thứ. Nào là bông hoa, con vật, giọt mưa... tất cả đều được chụp một cách công phu và khá là đẹp. Tôi cười và bảo:
  - Có lẽ giấc mơ của cậu sẽ thành hiện thực đấy, cậu chụp rất đẹp.
  - Cảm ơn cậu. Tớ còn phải tập nhiều.
  - Nhưng chỉ sợ lương sẽ rất ít, không đủ để cậu sống thôi. 
  - Nói gì mà như trù tớ vậy. 
 Chúng tôi cười. Tiếng cười khúc khích vang lên. Tôi và Tray nhìn nhau, rồi bỗng dưng cả hai cảm thấy ngại ngùng;
  - Ờ, ừm, chúng ta nên về thôi. Tớ phải về sớm- Tôi ấp úng
  - Ờ ờ, ok. 
 Tray bật dậy trước rồi kéo tay tôi lên. Tôi đứng dậy rồi 2 chúng tôi về nhà. Về đến nơi, tôi và Tray mỉm cười và tạm biệt nhau. Tôi bước vào nhà mình rồi chạy thẳng lên phòng. Tôi đóng cửa sầm lại. Lưng tôi dựa vào cửa, tôi bật cười:'' Sao tự dưng lúc ấy mình lúng túng thế nhỉ?''  Sau một hồi suy nghĩ, tôi đi tắm và thay đồ. Ăn cơm xong, vẫn như thường ngày, tôi lại đi dạo. Tôi cứ thế bước đi trên con đường phố vắng vẻ, ngẫm nghĩ một vài chuyện. Tôi vẫn còn thắc mắc linh hồn của chị nữ sinh lớp 9 ấy. Ngửa cổ lên trời, bỗng dưng tôi thấy mây đen từ đâu kéo đến. Không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Gần chỗ tôi đang đứng chính là ngôi trường Lavender. Thôi thì tạm thời cứ vô đó trú mưa đã. Tôi chạy dọc hành lang thì bỗng nghe thấy tiếng cắn của ai đó. Nhìn bên tường, tôi thấy bóng của một người con trai, tôi tiến lại gần, núp sau tường. Ban đầu thoáng nhìn qua thì tôi không biết là ai, nhưng nhìn kĩ thì hình như là Miliam. Tôi lại liếc nhìn lần nữa. Trời ơi, cậu ta đang...đang ăn não của một nữ học sinh. Miliam cắn xé thịt một cách ngon lành. Tôi bước ra và nói:
 - Miliam? Cậu...cậu đang làm cái gì vậy? 
 Cậu ta quay đầu lại, trông mặt Miliam có cái gì đó kinh dị. Cậu ta cười nhếch mép và nói:
 - Miliam không có ở đây đâu.
 - Cậu nói vậy nghĩ là sao?
 - Tên tao là Wiliam. Một người đã chết từ lâu. Tao và Miliam đã giao kèo với nhau qua bản hợp đồng.
 - Hợp đồng gì cơ?
 - Ban ngày, nó sẽ là người rất đẹp trai và được nhiều cô gái mê muội. Còn buổi tối, tao sẽ là người chiếm hữu cơ thể nó, tức là nhập vào thể xác nó và làm bất cứ điều gì tao muốn.
 - Cái cái gì.... Vậy là cậu đang ăn não của một...
 - Phải, món ăn sinh tồn của tao chính là THỊT CON NGƯỜI!
 Miliam, à không, Wiliam tiến lại gần tôi. Tôi lùi lại từng bước từng bước, tim đập thình thịch, không biết nên làm gì. Tay tôi run rẩy... Phải làm sao đây? 
- Lena!
 Nghe thấy có người gọi tên, tôi quay lại. Đó chính là Tray. Cậu ấy chạy nhanh thoăn thoắt, kéo tay tôi đi. Wiliam đuổi theo. Lúc sau, cắt đuôi được cậu ta, chúng tôi trốn trong một phòng học. Tray hỏi:
 - Cậu không sao chứ?
 - Tớ...tớ không sao. May mà có cậu, không là tớ chết rồi. 
   Mưa bắt đầu rơi. Sấm sét đánh đùng đùng làm tôi giật cả mình.Thấy tay tôi run, Tray nắm lấy tay tôi và bảo mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi nổi cả da gà vì lần đầu tiên có một đứa con trai nắm tay tôi. Tôi giật tay ra: 
 - Tớ không sao đâu mà. 
 Tray có vẻ hơi bối rối về hành động vừa rồi của mình. Sau khi mưa tạnh, có vẻ không còn động tĩnh gì nữa. Chúng tôi chạy thật nhanh về nhà. Trên đường bỗng dưng tôi thấy đau bụng. Tôi sờ nhẹ vào bụng tôi. Trời ơi. Máu! Từ lúc nào thế này! Tôi gục ngã xuống đường. Tray thấy vậy, liền chạy lại, liên tục gọi:
  - Lena! Lena! Cậu sao vậy? Có ai không? Cứu tôi với.!!!! 
  - Có lẽ...Wiliam đã làm gì đó lúc tớ chạy với cậu..
 Mắt tôi dần dần mờ đi. Cái cuối cùng mà tôi nhìn thấy là khuôn mặt buồn bã và nước mắt của Tray...



  

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2015

TRUYỆN: NGÔI TRƯỜNG KÌ LẠ

            CHƯƠNG III: TÌNH YÊU VÀ SỰ KÌ BÍ

   Có một bàn tay chạm nhẹ lên vai tôi. Giật mình, tôi nhắm mắt lại và hét lên:
  - Á Á Á á á á....
  - Là tớ đây mà!
  Tôi quay lại, mở mắt ra. Thì ra là Generate
  - Cậu...cậu làm gì ở đây vậy? - Tôi hỏi
  - Tớ qua nhà cậu rủ cậu đi bộ cho thoáng nhưng lại không thấy đâu nên đi tìm cậu đó. Tớ lo quá trời. Cậu không sao chứ?
  Nhìn nét mặt của Generate , tôi biết cậu ấy khá lo lắng cho tôi. Tôi trấn an cậu ấy:
  - Ôi dào, có sao đâu. 
  - Vậy sao cậu lại hét toáng lên như vậy? - Generate nghiêm                                                                                  nghị hỏi
 - À thì.. cậu làm tớ giật mình. 
 - Cậu xạo đúng không? Đừng giấu tớ, cứ kể hết ra đi. 
 - Tớ cảm giác cái trường này rất kì lạ cậu ạ. Có gì đó mờ ám hoặc là một linh hồn nào đó lởn vởn quanh đây. 
 - Cậu xem phim quá nhiều rồi. Nhưng tớ tin cậu, vì nghe bảo cách đây 4 năm có một học sinh lớp 9 tự tử do áp lực học hành. Từ đó ngôi trường này ít học sinh vào, mặc dù là trường điểm. Mà cái vụ này, hình như bà hiệu trưởng cấm không cho học sinh nào nói ra ngoài để giữ uy tín của trường cậu ạ. 
 - Sao bảo học sinh vào đây ít? Không nói thì làm sao mà biết để không vào?
 - Trời ơi, ngu vậy.Mấy học sinh chứng kiến cảnh chị đó tự tử sợ quá nên đòi chuyển trường đó. Với lại hình như cũng có vài người dám đi rao tin ra ngoài thì phải. Chắc bị kỉ luật hết cậu ạ
    Nghe Generate kể, tôi cảm thấy lạnh sau gáy. 
      Ngôi trường này đúng là kì dị thật đấy! Nói chuyện xong, tôi với Generate về nhà sau đó tạm biệt nhau và đi ngủ. Đêm hôm ấy, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được vì câu chuyện của con bạn thân kể. Tôi run cả người. Đến tận 12h đêm , không khí ngày càng lạnh buốt, tôi cuộn tròn trong chăn, cố nhắm mắt. 
      - Em.....gái...
      Bỗng tôi nghe thấy tiếng thì thầm của ai đó. Tôi bật dậy. Đầu toát mồ hôi, toàn thân run rẩy. Tôi thấy bóng của một nữ sinh , hình như là đồng phục của trường tôi. Chị ấy giơ tay về phía tôi, khuôn mặt đầy sự ưu phiền, buồn bã như kiểu cầu xin tôi:
     - Cứu chị với.... Chị bị oan....Em gái.......
   Tôi cố với lấy  nhưng rồi cái bóng ấy vụt tắt. Tôi quay trở lại giường. Lần này thì tôi thiếp đi , chả hiểu tại sao nữa. 
    Sáng sớm hôm sau, tôi ăn sáng thật nhanh để đi học cùng Generate và kể mọi chuyện cho cậu ấy. Tôi xách cặp, lao ra cửa. Generate đã đứng đợi ngoài đó.
   - Ê bff, hôm qua tớ đã gặp chị nữ sinh đó đó. 
   - Cậu có bị gì không vậy? Đầu có đập vào đâu mạnh không?  
   - Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi. 
   Trên đường đi, chúng tôi gặp Nami, một người cũng thân với  tôi và Generate. Có thể nói, ba chúng tôi là một nhóm chơi thân. 
  - 2 người nói chuyện gì mà say mê vậy? -Nami hỏi
  - À tụi tớ đang kể về chuyện hôm qua ấy mà- Tôi trả lời. 
  - Chuyện gì ? Như thế nào? Kể coi. 
  - Cậu ấy bị điên đấy- Generate cười
   Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện. Ai cũng chăm chú nghe.
     Generate bảo:
  - Cậu có chắc không vậy? Cậu không nhìn nhầm chứ?
  - Không đời nào. 
  - Sao cậu lại có thể gặp được và thấy được một linh hồn chứ? Thật kì lạ. - Nami bảo. 
  - Thế giới tâm linh ai cũng có thể thấy được - Một người lên                                                                                              tiếng.     
 Nghe thấy giọng quen quen, chúng tôi quay lại thì thấy thầy Josh. Cả 3 chào thầy. Thầy vui vẻ nói:
  - Các em nhanh vào lớp đi. Làm gì mà cứ nói chuyện bà tám vậy. Thầy nghe thấy hết rồi nhé.  
  - Dạ!!!!  - Cả 3 đồng thanh. 
  Chúng tôi chạy nhanh vào trường và lên lớp. Mải mê suy nghĩ chuyện hôm qua, bỗng tôi đụng phải Miliam:
  - Tớ...tớ xin lỗi... - Miliam bối rối
  - Không sao. Tại tớ. 
  Cậu ấy mỉm cười với tôi. Quả là một nụ cười thiên thần, hình như hồn tôi bay đi đâu mất rồi. Mọi suy nghĩ trong đầu tôi cũng tan biến. Cậu ấy đẹp trai quá. Thấy Miliam, đám nữ sinh xúm lại, chen lấn xô đẩy:
  - Anh Miliam, nhìn em nè.
  - Anh ơi, em yêu anh.
  - Saranghae
 Ai cũng tặng quà cho cậu ấy. Tôi cố len lỏi ra khỏi đám đông.
  - Haizz, thiệt tình mà....- Tôi thở dài
  - Ê điên!
 Tôi quay ra thì thấy Tray. Người bạn thân nam, và cũng là người luôn khiến tôi cười. 
 - Hello. 
 - Lena này, chúng ta vô lớp chơi đi. Ở đây chả có gì đâu.
 - Ok. 
 Vừa bước vào lớp cậu ấy đã véo má tôi. Tôi đuổi theo Tray. Tôi đá vào chân Tray, cậu ấy cười rồi nắm chặt tay tôi, chiến đấu tay với tay. Tôi cười hoài, không dừng được.
 - Thôi đủ rồi đấy. Tớ sắp vỡ bụng rồi - Tôi nói
 - Hihi.
  Đúng lúc ấy, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi, cô Ran, vô lớp. Cả lớp đứng lên chào cô rồi ngồi xuống. 
 - Hôm nay cô sẽ phát bài kiểm tra một tiết văn
  Tim tôi đập thình thịch, hồi hộp không biết mình bao nhiêu điểm. Đến khi nhận được bài, tôi như vỡ mộng. Bài tôi chỉ được có 7 điểm. Tôi gục mặt xuống, khóc nức nở. Tray đến bên tôi, nắm lấy đôi vai tôi:
 - Đừng buồn, tớ cũng 7 điểm mà. Vui lên đi cậu. 
  Trông Tray khá buồn khi thấy người bạn thân của mình như thế. Lúc ấy, Generate ngồi trên kia cũng quay xuống và nói to:
 - Vui lên đi, chúng ta sẽ đi ăn kem với nhau. Ok?
  Nghe giọng của cậu ấy, tôi thấy buồn cười. Tôi ngẩng đầu lên, lau nước mắt, Tray lấy giấy cho tôi. Tôi thật may mắn khi có 2 người bạn thân. Ai cũng có một điểm tốt khác nhau, nhưng dù sao thân nhất với tôi từ trước đến giờ vẫn là Generate. 
 Ra về, do có việc bận, Generate đã bảo với tôi là về trước. Tôi về một mình, cảm thấy cô đơn. Khi đó, tôi lại bắt gặp Miliam. Cậu ấy mỉm cười chào tôi. 
- Miliam này. - Tôi khẽ nói
- Sao cậu?
 Tôi lấy món quà từ trong cặp ra. Đây là thứ mà tôi đã tự làm từ lâu, đáng lẽ tôi đã phải tặng nó sớm hơn nhưng tôi không đủ dũng khí. Tôi đưa cho Miliam và nói:
- Tớ...tớ thích cậu. Mong cậu hãy nhận món quà này. Đây là tất cả tấm lòng của tớ. 
 Miliam cười một cách khinh bỉ:
- Thứ này ư? Một chục hoa hồng giấy sao? Đây là đồ quá rẻ tiền so với một người giàu có như tôi. Cậu không thấy mấy cô gái khác luôn tặng cho tôi nhẫn, gấu bông và mấy thứ đắt tiền khác sao? Cậu nên học tập mấy nữ sinh khác đi. Mở rộng cái tư duy hộ cái. Theo tôi thấy thì cô học giỏi lắm mà. Ai ngờ đầu óc cô lại hẹp thế này. 
 Nói xong, cậu ta ném cái hộp xuống đất và đi về. Tôi khụy đầu gối xuống đất, khóc nấc lên:
 - Thì ra cậu ấy chỉ muốn cua mình thôi. Thật là đồ ngốc. Cậu ta là đồ kiêu ngạo. Giờ thì mình đã thấy bản chất thật của cậu ta. Đồ đáng ghét, đáng ghét!!!!
                    Đón xem chương IV lần sau nhé các bạn ^^
                                     HAVE A NICE DAY!

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

TRUYỆN: NGÔI TRƯỜNG KÌ LẠ

                     CHƯƠNG II: CÓ MỘT SỰ KÌ LẠ...
     
 - Dậy thôi nào.....
  Tôi vươn vai. Cảm giác sáng khoái thật. Tôi đánh răng rửa mặt. Nhìn vào gương, tôi thấy bản thân mình trông thật lạc quan yêu đời. Tôi có bạn thân, tôi có niềm vui. Tất cả là nhờ ngôi trường mới ấy. Có lẽ nó là nơi chan chứa nhiều kỉ niệm nhất trong cuộc đời tôi. Tôi mở rèm cho ánh sáng ban mai rọi vào. 
  Sau đó, tôi thay đồ rồi ăn sáng thật nhanh. Lần này tôi tự đi xe đạp vì có Generate đi cùng. Chúng tôi lúc nào cũng sát cánh bên nhau, vì là bạn thân mà ! Hi vọng tình bạn này sẽ tồn tại mãi mãi. Bỗng dưng tôi cảm thấy đau tim, và rồi tôi ngã xe. Generate hoảng hốt ngừng xe, lay người tôi:
  - Lena, lena, cậu sao vậy? Này cậu. 
  Tôi thấy mờ mờ hình ảnh Generate khóc vì tôi .
  Lúc sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Bạn thân tôi đang ngồi ghế, nhìn tôi với ánh mắt tuyệt vọng. Tôi nói với một giọng khàn khàn:
  - Generate.... cậu không đi học à?
 Thấy tôi tỉnh, cậu ấy mặt vừa vui vừa lo lắng. Cậu trả lời:
 - Tớ đã xin phép cô rồi. Không sao đâu. Có gì tớ sẽ mượn vở ai đó chép bài rồi chép hộ cậu luôn. 
 - Sao cậu tốt quá vậy BFF? Nhưng tớ k muốn phiền cậu đâu. 
 - Chúng ta là bạn thân thì phải giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn, hoạn nạn chứ.
 Nghe bạn thân tôi nói thế, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc nghẹn ngào, xúc động vì câu nói của cậu ấy. Trái tim tôi lúc này cảm thấy thật ấm áp. 
 Lúc sau, bác sĩ vào và nói với tôi:
 - Cháu chỉ bị sốt nhẹ thôi. Cộng thêm là đau đầu nữa. Cháu phải ăn và tập thể dục nhiều hơn nữa nhé. Đây là thuốc của cháu. 
  Bác sĩ đưa cho tôi một bịch thuốc. Tôi cảm ơn bác rồi lại quay ra trò chuyện với Generate. Chỉ một ngày sau, tôi đã mau chóng khỏe lại. Lần này, vì sợ tôi lại bị ngất, Generate ép tôi phải đi bộ cùng, đồng thời cũng là giúp tôi tập thể dục buổi sáng luôn. Đúng là bạn thân có khác mà. 
  Vừa mới vào lớp, ai cũng xì xào. Có người thì hỏi tôi có sao không, người thì cho tôi vài miếng bánh. Dù s thì tôi cũng đã thân hết được với mọi người trong lớp. Hero, người mà tôi ghét nhất, cậu ta tiến lại gần tôi, cười nham hiểm và nói:
  - Khỏe sớm phết! Tôi tự hỏi tại sao cậu không chết đi cho rồi?
  Lời nói của cậu ta như vết dao đâm xuyên qua tim tôi. Và đồng thời nó cũng chạm tới sự tức giận trong máu tôi. Tôi đứng dậy:
 - Ê Hero!
  Cậu ta quay lại, tôi đấm vào mặt cậu . Hero chảy máu mũi nhưng dường như đối vs cậu ta chả là gì. Cậu ta đẩy tôi vào tường, bóp cổ tôi. Tôi không thể thở được. 
  - Đừng có láo với tôi!
  Tôi kháng cự bằng cách bấu thật mạnh, những móng tay dài của tôi đâm sâu vào thịt cậu và nó rỉ máu ra. Hero rút tay khỏi cổ tôi, nét mặt hơi bối rối:
  - Xin....xin lỗi, tôi hơi quá tay. 
 Cậu ta mút chỗ tôi bấu. Tôi cảm thấy mình k có gì phải xin lỗi cậu ta nên đi luôn. Tôi lườm Hero và nói:
 - Mày có biết mém nữa tao chết rồi không?
 - Mày chết kệ mày!
 Thế đấy, cái tính khí của cậu ta thì sẽ chả bao giờ được mọi người thích đâu, trừ bọn con trai. 
 Cả lớp sững sờ nhìn cả 2 chúng tôi. Generate vừa đi vệ sinh vào lớp, thấy tôi như vậy, liền chạy lại hỏi:
 - Sao vậy Lena?
 - Không sao, không sao.
 Ra về, tôi vẫn ko thể nào quên lời nói của Hero. Càng nghĩ càng thấy tức, vậy nên tôi chỉ muốn quên nó đi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng nhạc du dương đâu đó quanh đây. Hình như là phát ra từ phòng nhạc cụ. Tôi chạy ra chỗ đó, Generate đuổi theo. Tôi ngó vào thì thấy Miliam. Thường thì tôi k để ý cậu ấy lắm nhưng k ngờ cậu ấy lại có thể đánh một bản nhạc hay đến thế. Con trai giỏi đánh đàn piano? Đúng gu của tôi rồi. Nhưng tôi chả có cái gì gọi là thích Miliam cả. Cậu ấy có vẻ hơi... kiêu ngạo. Khác với suy nghĩ của tôi, Generate cứ mải mê ngắm Miliam đánh đàn:
 - Đánh đàn hay quá, lại còn đẹp trai nữa. 
 À vâng, xém nữa tôi quên mất. Cậu ta được mệnh danh là ''hot boy'' của khối 8. Sao ai cũng hứng thú với hot boy thế nhỉ? Bỗng dưng tôi cảm thấy có ai theo dõi tôi, tôi quay lưng lại thì không thấy ai , nhưng rõ ràng là thấp thoáng bóng dáng ai đó. Không thể lẫn vào đâu được. 
 Lúc sau, tôi không thể để ý nữa vì tiếng nhạc đã làm tan biến mọi nghi ngờ của tôi. Sau khi Miliam đánh xong, chúng tôi trốn để cậu ấy không nhìn thấy. Càng nhìn gần, càng thấy cậu ấy đẹp trai. Mái tóc hất lên là đã làm xao xuyến cả lòng người.  Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mọi người lại thích cậu ấy rồi....
  Chờ đến khi Miliam đi khỏi hẳn, chúng tôi chạy thật nhanh về nhà. Cả 2 tạm biệt nhau rồi vào nhà. Tôi chào mẹ rồi lên phòng. Sự nghi ngờ vừa nãy tan biến giờ lại bao trùm lấy tôi. Người đó là ai? Chắc chắn có người theo dõi tôi, một ai đó.........
 Buổi tối, không khí lạnh lẽo, tầm 9h, tôi ra ngoài đi dạo một tí cho đỡ mệt. Con đường lúc này thật vắng vẻ, thật thích hợp vào lúc này, tôi cần nơi yên tĩnh để suy nghĩ vài chuyện. Tôi đi bộ ngang qua trường. 
 Ơ kìa! Cổng trường không đóng? Tôi thấy lạ nên đi vào. Dạo quanh hành lang cũng chả thấy bác bảo vệ đâu.
 '' Cạch.....''
- Cái gì đó!?
 Tôi quay lại, không thấy ai. Người tôi bắt đầu sởn cả gai ốc. Tôi lạnh toát mồ hôi, bỗng dưng chân như hóa đá, không chạy nhanh được. Tôi.....
 - Á Á á á á á......
                                     ( còn tiếp) 

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

TRUYỆN: NGÔI TRƯỜNG KÌ LẠ

                                   TẬP 1: BƯỚC VÀO NGÔI TRƯỜNG MỚI
          
                                        CHƯƠNG I: LÀM QUEN 

     Hôm nay là ngày tôi bước vào ngôi trường mới. Nói đúng hơn là chuyển trường. Tôi dậy từ rất sớm, sửa soạn, mặc đồng phục chỉnh tề. Tôi hít một hơi dài. Không hiểu sao tim tôi cứ đập thình thịch. Có lẽ là vì hồi hộp khi bước vào một môi trường hoàn toàn mới chăng? Không biết điều gì sẽ bất ngờ đến với tôi đây? 
    Đang mải mê suy nghĩ thì mẹ tôi nhỏ nhẹ bảo:
  - Con suy nghĩ gì mà cười tự kỉ vậy? Nhanh lên con, muộn giờ học bây giờ. 
    Trời, suýt chút nữa là tôi quên mất phải đi học sớm rồi. Mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi mang đến trường rồi chở tôi đi học. Đi ngang qua những con đường sạch sẽ với hàng cây xanh mát, tôi có cảm giác vui sướng khó tả, vì tôi sắp được kết bạn 
      Lá mùa thu rơi đầy đường, bay theo chiều gió. 
      Rồi cuối cùng tôi cũng đến nơi. Tôi cảm thấy vừa háo hức vừa hồi hộp. Tôi tạm biệt mẹ rồi xách cặp bước vào trường. Trước khi bước vào, tôi có để ý bảng tên trường. Nó được in đậm một dòng chữ màu vàng rất nổi :'' Trường Học Lavender''. Lavender? Hoa oải hương? Hay đấy. Ngay từ lúc bước vào trường, tôi đã bị choáng ngợp bởi sự to lớn, rộng rãi của nó. Sân trường rộng biết bao. Lúc này, các bạn học sinh vẫn đang còn nô đùa, nét mặt hớn hở. Tôi đã được báo là vào lớp nào nên tôi lập tức chạy nhanh lên lớp. Đứng trước cửa, tôi thấy cô đang nói gì đó với lớp. Bỗng dưng tôi bắt gặp ánh mắt trìu mến của cô. Cô giáo chạy ra, mỉm cười với tôi và nói:
    - Em là Lena, học sinh mới phải không? 
    - Dạ vâng, đúng rồi ạ 
    - Em vào lớp đi. 
     Tôi chậm rãi bước vào. Cả lớp ở dưới xôn xao bàn tán, không biết chuyện gì đang diễn ra. Cô giáo nói với cả lớp với một giọng nhẹ nhàng:
   - Các em, đây là  bạn vừa chuyển từ trường khác về đây và từ giờ sẽ là học sinh mới của lớp chúng ta. Hãy nhiệt liệt chào đón bạn nhé các em. 
   Cả lớp vỗ tay. Ai cũng dồn ánh mắt nhìn về phía tôi. Trông họ thật thân thiện. Cô giáo quay ra nhìn tôi và bảo:
  - Em hãy giới thiệu bản thân mình cho cả lớp nghe đi.
  Tôi ấp úng:
  - Chào...chào các bạn. Mình tên là Lena, hân hạnh được làm quen với các bạn. Mong các bạn giúp đỡ mình trong học tập vì mình chưa được quen với ngôi trường này lắm. 
   Các bạn đều đồng thanh:
 - Chào Lena.!
   Tôi được xếp ngồi cạnh một bạn gái. Tôi chỉ vừa mới ngồi, cậu ấy đã làm quen với tôi ngay:
  - Chào bạn, mình là Generate
  - Chào cậu, cậu có một cái tên thật   dễ thương
  - Cảm ơn bạn
 Generate mỉm cười với tôi. Ra chơi, chúng tôi nói chuyện, tâm sự với nhau. Cuộc nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Cậu ấy nói cái gì cũng trúng ý tôi. Chính vì lý do này mà mấy ngày sau, chúng tôi trở thành bạn thân của nhau. 
 Tôi rất thích khi được học ở một ngôi trường tốt thế này. Mẹ cũng vui khi thấy tôi yêu thích nó. Tiếp theo sẽ có gì đến với tôi đây. Hãy đón xem nhé! 
   





Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Bạn Thân Và Tình Yêu

                                    CHƯƠNG I: KHỞI ĐẦU MỚI... 

    - Trời ơi ,muộn giờ rồi, muộn giờ rồi. 
     Taylor nhìn đồng hồ và thấy đã 7h. Cô nhanh chóng gặm miếng bánh mì rồi khoác vai lên cặp   và chạy đến trường. Taylor thở hồng hộc. Bỗng có tay của ai đó đặt nhẹ lên vai cô. Taylor giật cả mình. 
   - Xin lỗi đã làm cậu giật mình. Chào buổi sáng. 
    Thì ra là Tom, một đứa bạn mà cô rất ghét, cũng không đến nỗi là ghét nhưng Taylor không ưa cậu ta cho lắm. 
   -  Cậu chưa đi à? Làm gì ở đây? - Taylor hỏi một cách lạnh lùng. 
   - Như cậu biết đấy, tớ cũng thói quen dậy muộn.
   - Vậy sao, tôi không biết đó. 
   Mặc cho những lời lẽ vô tâm của Taylor, anh vẫn mỉm cười với cô. 
     Cả hai vội vã chạy vào lớp. Cô giáo đã đứng ngay cửa. Cô nhìn 2 người với ánh mắt rất tức giận:
   - 2 em đứng ở ngoài lớp cho tôi!
     Thế là Taylor và Tom đứng dựa vào tường, cả một tiết ko được học bài. Trong lớp, mọi người dồn ánh mắt nhìn về phía 2 người, bàn tán xôn xao:
  - Ê mày, nghe nói thằng Tom thích con Taylor à?
  - Ai biết. Nhưng mà Taylor nó cũng đẹp, mắc mớ gì không thích.
  - Thôi điên quá, thằng Tom học giỏi như thế, ai đi thích con đó. 
  - Taylor đứng nhì lớp đó ba, học vậy là giỏi rồi. 
     Thấy lớp ồn ào, cô lấy thước gõ bàn rồi giảng bài tiếp. Bên ngoài, Taylor và Tom đứng tâm sự với nhau:
 - Nghĩ lại thì có người đứng cùng cũng vui - Taylor cười
 - Tớ cũng nghĩ thế 
 - Lúc nãy tớ có hơi lạnh lùng, xin lỗi cậu. 
 - Không sao 
  Cứ tưởng đứng sẽ mỏi chân lắm nhưng cuộc trò chuyện vui vẻ ấy đã làm 2 người không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Và câu chuyện bắt đầu từ đó.......