Mắt tôi dần dần mở ra, tôi thấy mẹ đang ngồi trên ghế và khóc.
- M..mẹ? Con đang ở đâu đây?
Mẹ lập tức tiến lại gần tôi, khuôn mặt mẹ hiện rõ sự lo lắng. Mắt mẹ xuất hiện rất nhiều quầng thâm, chắc hẳn mẹ tôi đã phải thức đêm để chăm sóc tôi.
- Con tỉnh rồi ư? Mẹ mừng quá. Con có sao không?
- Con không sao mẹ ạ. Cảm ơn vì đã bên cạnh con
Bỗng dưng có người hoảng hốt chạy vào. Đó là Generate.
- Trang! Cậu không sao chứ?
- Không sao cậu ạ.Hì
- Tạ ơn Trời, cậu vẫn không sao.
Tôi thấy những giọt nước mắt của Generate rơi xuống. Tôi trấn an cậu ấy:
- Tớ không sao thật mà.
- Tớ cứ sợ cậu sẽ bỏ rơi tớ, tớ sợ lắm. Hic hic....
- Thôi nào, cậu mà khóc là tớ sẽ buồn lắm đấy Generate.
Nghe tôi nói vậy, cậu ấy không khóc nữa và lấy tay gạt nước mắt đi. Cậu mỉm cười thật tươi và nói:
- Thôi được rồi, từ nay tớ sẽ làm cậu vui!
- Generate, cháu đút cho bạn ăn được chứ? -Mẹ tôi hỏi
- Dạ được!
Buổi tối, tôi nằm một mình trong căn phòng ở bệnh viện. Tôi vẫn đang thắc mắc cái người Wiliam đó đã làm gì để rồi khiến tôi trở thành một con người thảm hại thế này. Còn Tray, trước khi ngất, tôi vẫn còn thấy hình bóng cậu ấy cơ mà. Giờ cậu ấy đang ở đâu?
- Em gái...
Cái giọng đó... Lẽ nào... Là chị nữ sinh lớp 9. Tôi cố gắng gượng dậy, và tôi thấy chị ấy đang khóc. Tôi hỏi:
- Chị sao vậy?
- Hắn ta đã quay lại. Phải không?
- Ai cơ?
- Người đã giết chị.
- Ý chị là ... Wiliam? Đã giết chị....
- Đừng nhắc tới tên thằng đó trước mặt chị!
- ...
- Nghe đây, linh hồn của chị không thể tồn tại ở đây lâu nữa. Em phải đưa linh hồn của hắn ta ra ngoài thể xác của bạn em. Hãy tìm một người tên Hor...
Và rồi chị nữ sinh ấy biến mất. Tôi hoảng loạn:
- Hor gì cơ chị? Chị gì đó ơi?
Càng lúc mọi chuyện ngày càng tệ, tôi làm gì biết ai tên Hor gì đó chứ? Trời ạ, nếu tôi không phá giải được lời nguyền, cái bản hợp đồng giữa Miliam và hắn ta thì sẽ biết bao nhiêu cô gái sẽ phải chết nữa đây. Bỗng dưng tôi cảm thấy đau bụng quá. Cơn đau đó lại ập đến.
- A...aaaaaaaaaaaaaaaaa
- Generate? Generate?
Mẹ tôi mở cửa và chạy vào.
- Bác sĩ, bác sĩ! Con tôi...
Lúc ấy, bác sĩ cũng tức tốc chạy vào. Khám bụng tôi. Trông ông ta có vẻ lo lắng. Ông thì thầm gì đó vào tai mẹ tôi khiến bà phải đi ra ngoài. Trông khá là nghiêm trọng. Họ đã ra ngoài nói chuyện. Tôi cũng đã đỡ đau hơn. Không hiểu sao, khi có mẹ bên cạnh, cơn đau lại dịu đi. Tôi tò mò không biết ông bác sĩ đó nói gì. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi giường. Đi một cách chậm rãi và nhìn qua khe cửa.
- Tôi đã xem xét qua cơ thể con bé. Cụ thể là chụp X-quang và tôi thấy có một cái gì đó đang trú ngụ phía bên trong và có thể làm con bé đau bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, cái đó là một trường hợp lần đầu tiên tôi thấy, giống như một phép thuật nào đó vậy. Tôi e rằng không có ai có thể chữa cho con bé nhà cô được. Tôi xin lỗi. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi cho phép màu xảy ra.
- Không... xin bác sĩ hãy cứu con tôi. Không có con thì làm sao mà tôi sống được.
Mẹ tôi đứng khóc nức nở. Nhìn mẹ như vậy, tim tôi đau quặn. Và rồi tôi cũng khóc. Tôi lại bước về giường, tôi tự ôm chặt lấy người mình, muốn quên hết những gì mình vừa nghe... Phép thuật? Trong người tôi? Wiliam đã làm gì? Tên khốn đó...
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi bắt gặp Tray đang ngồi ghế gọt xoài. Tôi ngơ ngơ hỏi:
- Cậu đang làm gì ở đây vậy?
- Mẹ cậu ra ngoài có chút việc, tớ có nhiệm vụ ở đây trông coi cậu
- Tớ có Generate rồi.
- Vậy tớ đi đây. Tạm biệt
- Ê.... đùa mà.
- Ờ.
- Cậu biết không. Tớ đang thắc mắc về chuyện xảy ra...
Đang nói thì bỗng dưng cậu ta nhét miếng xoài vào miệng tôi. Mém nữa là tôi mắc nghẹn rồi.
- Người ta đang nói mà , cậu làm cái gì vậy hả?!
- Hihi
- Cười cái gì?
- Lúc nổi giận, trông mặt cậu dễ thương quá. Ha ha ha
Nghe Tray nói vậy, đôi má của tôi nóng ran. Lúc ấy tôi chỉ muốn trốn vào chỗ nào đó vì quá xấu hổ. Thiệt tình, sao cậu ấy lại nói cái từ đấy vào lúc này chứ.
- Tray...
- Sao cậu?
- Tớ không thể sống được bao lâu nữa.
- Sao...cơ?
- Hôm qua tớ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa bác sĩ và mẹ tớ. Bác sĩ nói có cái gì đó rất lạ trong bụng tớ và nó có thể làm đau tớ bất cứ lúc nào. Và không có bác sĩ tài năng nào có thể cứu chữa cho tớ. - Tôi nghẹn ngào nói
- Lena...
Tôi khóc. Lòng tôi lúc này rất đau. Tôi chưa sẵn sàng để chết. Tôi còn quá trẻ mà. Còn tương lai của tôi thì sao đây... Đang lo nghĩ về chuyện của mình, bỗng dưng tôi nhớ ra lời nói của chị nữ sinh hôm qua '' Hãy tìm một người tên Hor...''
- Tray này.
- Sao ?
- Hôm qua tớ gặp linh hồn của một chị nữ sinh. Chị là nạn chân của Wiliam đấy. Chị bảo tớ phải tìm một người tên Hor...
- Hôm qua tớ gặp linh hồn của một chị nữ sinh. Chị là nạn chân của Wiliam đấy. Chị bảo tớ phải tìm một người tên Hor...
- Hor gì cơ?
- Không biết, chị ấy đang nói được nửa chừng thì đã biến mất rồi.
- Nghe quen quá. Có khi nào là bác tớ không nhỉ? Là thầy phù thủy khá nổi tiếng đó. Tên bác là Horror James.
- Vậy chúng ta đến đó đi.
-Lena à, bệnh cậu chưa khỏi.
- Thế nhờ bác cậu chữa xem. Biết đâu lại được.
Tray gật đầu và nói tối sẽ dẫn bác Horror tới. Tôi thở dài và nằm xuống. Không biết chừng nào chuyện này mới kết thúc đây.....
( đón xem chương sau nhé các bạn ^^)